Tôi đã rước đĩ về làm vợ. Nếu chỉ vì một vụ ngoại tình mà tôi gọi cô ấy như thế thì hơi quá nhưng đằng này, tôi nai lưng kiếm tiền nuôi gia đình, thì cô ấy lại ở nhà được dịp tòm tem hết với người này đến người kia, thậm chí là anh họ tôi thì tôi chẳng ngần ngại gọi cô ấy là loại đàn bà lăng loàn kia.
Tôi và cô ấy vốn chẳng được học hành nhiều, tiền bạc gia đình hai bên cũng chẳng có, hai vợ chồng trẻ ngày ngày kiếm sống trên mảnh đất Hà Tây mãi cũng đói. Tôi bỏ vợ ở quê lên Hà Nội kiếm sống, làm công nhân lau cửa kính mãi rồi tôi cũng gặp may có người giúp đỡ được vào làm công nhân một xưởng gỗ mỹ nghệ. Ông chủ là một người Trung Quốc khá tốt tính, bao nhiêu kinh nghiệm đều truyền đạt lại cho tôi. Một thời gian sau, ông phải về nước để chăm sóc người vợ già đang ốm nặng đã nhượng lại cho tôi xưởng đó và còn cho tôi một khoản nhỏ duy trì thời gian đầu.
Xưởng nhỏ, toàn cánh đàn ông với nhau nên tôi chưa tiện mang vợ con lên ở cùng nhưng vẫn thường xuyên về thăm. Cũng chẳng nghĩ ngợi gì đến chuyện vợ có thiếu thốn tình cảm hay không bởi nghĩ cái nghèo còn đeo bám thì làm gì có chuyện rửng mỡ cặp kè làm gì, còn họ hàng chòm xóm cạnh bên nữa.
Vợ tôi còn trẻ lại là gái một con đương tuổi xuân cũng thường xuyên than chuyện chăn gối lạnh nhạt với chồng nhưng tôi bỏ ngoài tai vì lý do còn bận kiếm tiền nuôi con, sau này sẽ đón cô ấy lên sau.
Tôi đã mở cho cô ấy một cửa hàng tạp hóa nhỏ để cô ấy không còn phải làm ruộng, và buồn chán khi nông nhàn nữa. Nhưng cũng từ đây, hiểm họa lại ập đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét