***
Tôi ngỡ ngàng nhìn, hóa ra kia là một bé gái, nãy giờ tôi vẫn tưởng là bé trai.
Nhóc con nghe lời cha, ngoan ngoãn ngồi xuống. Đợi băng bó xong rồi mới khe khẽ nói. "Cánh cửa trong phòng vệ sinh bị kẹt, con rút chân ra không kịp."
Người cha chỉ gật đầu. Rồi hỏi. "Còn đau không?"
Nhóc con bảo không. Nhưng mặt vẫn tái xanh. Người cha lẳng lặng đứng lên bảo nhân viên gói phần ăn của họ mang về, rồi quay sang nói với con. "Lên ba cõng. Về nhà rửa lại lại vết thương, băng bó lần nữa rồi ăn sau."
Nhóc con ngoan ngoãn leo lên lưng cha, ôm chặt, khẽ nghiêng đầu dựa vào cổ cha, rồi, cứ thế, hai cha con nhấp nhấp nhô nhô bước ra khỏi quán, không nghe thấy họ trò chuyện thêm tiếng nào. Tôi im lặng nhìn theo dáng lưng của người cha ấy, cõng cô con gái nhỏ, bình ổn bước đi. Cô bé vẫn một mực dựa trên lưng cha, không có cử động gì, hình như còn đang nhắm mắt. Dọc theo bước chân cha con họ, ánh đèn đường buổi tối lấp lấp loang loang rọi lên những vũng nước đọng trên vỉa hè sau cơn mưa. Xe cộ vẫn qua lại. Người cha vẫn cõng con, bình thản bước đi. Tôi nhìn theo mãi cho đến khi thân ảnh của họ mất hút.
Chợt nghĩ, trên lưng cha, là cả một khoảng trời rộng lớn và vô cùng êm ái. Chỉ cần được cha cõng, sẽ cảm thấy hạnh phúc và yên bình vô biên. Tôi còn nhớ lần cuối cùng ba cõng tôi, dường như là khi còn bé tí, còn chưa vào lớp 1. Lớn lên rồi, vẫn luôn nhớ tấm lưng rộng thật rộng của ba, vẫn đùa với bạn bè rằng, người yêu tao sau này ấy hả, nhất định phải cao lớn, phải lưng dài vai rộng, để có thể cõng được tao. Như ba vậy.
Vì lưng ba rất lớn, còn con gái ba chỉ bé tí tị ti, nên lúc tôi còn bé, ba không cõng nhiều bằng việc vác hẳn tôi lên vai. Hai chân thả hai bên cổ ba, hai tay ôm đầu ba, sau lưng được ba quàng tay ra đỡ, cứ thế mà vô tư cười khanh khách nhún nhảy trên vai ba chả sợ té là gì. Vì có ba mà, làm sao té được. Lúc ấy tôi đã nghĩ chắc nịch như thế đó.
Lớn hơn một chút, ba không vác tôi lên vai nữa mà hay bế. Con gái ba dù lớn vẫn bé hạt tiêu, nằm gọn trong vòng tay ba như con thú nhỏ, nhẹ tênh, mềm mại, chẳng còn thấy chút bướng bỉnh nghịch ngợm nào, chỉ ngoan ngoãn nằm ôm chặt cổ ba. Rồi đến tận năm tôi mười hai mười ba tuổi, vẫn cái tật bạ đâu ngủ quên đấy, học bài thì lăn ra bàn, xem TV thì lăn ra ghế, bởi trong thâm tâm luôn ỷ y rằng, cứ ngủ thôi, rồi ba sẽ bế vào giường. Quả thật là như thế. Con gái lúc này đã có chút lớn, ba không bế bằng một tay được nữa, phải ôm như ôm công chúa nhỏ, một mặt khẽ đặt xuống giường, một mặt nghiêm nghị quở mắng: lớn rồi, vào giường ngủ đi chứ, còn bắt ba bế hoài. Tôi nghe vậy chỉ khẽ cười, cuộn mình vào chăn, nửa tỉnh nửa mơ mà ậm ừ đáp, nghĩ thầm "ba còn bế được, để ba bế chứ, sướng mà."
Rồi lớn hơn nữa. Nhà cửa cũng to hơn. Phòng tôi ở trên lầu hai, mỗi tối, ba không còn lặng lẽ vào phòng, đóng cửa sổ, tắt điện, chỉnh quạt nhỏ xuống, kiểm tra chăn màn cho đứa con gái vẫn đang vô tư nằm ngủ lăn như tôi. Bởi con gái lớn, học hành vui chơi sinh hoạt đều có nếp riêng, trong một thế giới riêng, ba không thể quản vào nhiều được nữa, chỉ thi thoảng vẫn dặn dò. "Khi ngủ nhớ chỉnh nhỏ quạt", "Cửa sổ nhớ đóng", "Không được tắm khuya".... Tôi chỉ ậm ậm ừ ừ, cười tít mắt mà vỗ ngực rằng, ba, con lớn rồi, con tự lo được mà.
Lớn hơn lớn hơn nữa. Đi xa nhà. Mỗi lần gọi điện về được nghe tiếng ba trả lời. "Ba nghe đây con gái." Tiếng gọi "con gái" của ba thật dịu dàng, thật ấm áp, khiến tôi chỉ muốn cầm ống nghe mà nói mãi, ba ơi, ba ơi, ba ơi. Được gọi "ba ơi" thôi, đã là một niềm hạnh phúc. Đi xa về nhà, khi đến cửa, chưa kịp bước vào đã gào thật to "Ba ơi!", rồi ùa vào lòng, ôm cổ ba như khi còn bé, hạnh phúc vì cảm thấy ba vẫn cao lớn như thế, vững vàng như thế, cười với con gái rằng. "Ai chà, con gái ba về rồi đây."
Nhắm mắt lại, mở mắt ra, trong vòng tay ba, tôi đã lớn đến như thế này rồi.
--- Hết ---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét