Tuy thời gian yêu nhau không lâu, nhưng cũng đủ để chúng tôi thấy cần nhau như thế nào (ảnh minh họa)
Kể từ hôm đó đến nay cũng đã một tuần, tôi luôn sống trong hoảng loạn sợ hãi, ám ảnh chuyện hôm đó. Tôi không biết mình phải làm gì để vượt qua cú sốc này. Tôi sợ, sợ lắm.
Tôi và bạn trai yêu nhau được hơn nửa năm. Lần đầu tiên tình cờ gặp và quen anh khi xe tôi hỏng trên đường. Anh đi qua thấy vậy không ngần ngại đỗ lại giúp tôi sửa xe. Từ đó chúng tôi trao nhau số điện thoại và dần cảm mến nhau nhiều hơn. Quen nhau được 3 tháng thì tôi chính thức nhận lời yêu anh.
Do chỗ tôi làm lại gần nhà anh, nên chiều nao anh cũng qua đưa tôi về và dẫn tôi đi ăn tối. Suốt thời gian yêu anh, tôi cảm nhận được ở anh một tình yêu chân thật, nồng cháy và có chút gì đó kìm nén chưa thể hiện hết ở con người anh. Mặc dù đã yêu nhau được hơn nửa năm, nhưng tôi thống nhất quan điểm ngay từ đầu với anh. Nếu chưa là vợ chồng của nhau, thì không có chuyện qu.an h.ệ trước hôn nhân. Tôi không muốn trở thành người con gái không còn tr.inh ti.ết. Tránh những hệ lụy về sau chồng lại chì chiết nói này nói nọ. Anh cũng ngần ngừ đồng ý yêu cầu đó của tôi, mặc dù trong lòng có đôi chút khó chịu.
Sau thời gian yêu và tìm hiểu nhau đã đủ kỹ, anh ngỏ lời muốn lấy tôi làm vợ anh. Vì yêu và cũng đã đứng tuổi nên tôi đồng ý. Cuối tuần được nghỉ làm, anh qua đèo tôi sang nhà anh chơi. Vì cũng là lần đầu sang nhà bố mẹ chồng tương lai nên tôi cũng có đôi chút sợ hãi, lo lắng nhưng anh luôn bảo “dần em sẽ quen thôi mà”. Chủ nhật hôm ấy đến nhà anh tôi sững sờ khi vào trong nhà không có một ai ở nhà. Hỏi anh bố mẹ anh đâu, anh kêu “hôm nay ở quê có đám giỗ bố mẹ anh về quê rồi”. Thấy vậy tôi vô cùng khó hiểu hỏi anh tiếp:
– Sao bố mẹ không có nhà, anh lại đưa em về nhà anh thì ra mắt ai? Lại mất công em chuẩn bị. Thôi bây giờ em về đây, đợi khi nào 2 bác có nhà em sang sau vậy.
– Ơ. Về là về thế nào được. Bố mẹ anh không có ở nhà, nhưng có anh cơ mà. Em không muốn không gian này chỉ của riêng hai đứa mình thôi sao?– Thôi. Em sợ hàng xóm dị nghị lắm. Ở nhà một trai một gái không nên, thôi anh đưa em về đi.
– Anh khóa trái cổng rồi, không về được nữa đâu. Em phải biết là anh mất bao nhiêu công sức, thời gian mới có thể lựa được một buổi bố mẹ về quê để hai chúng mình ở nhà thôi đấy. Hôm nay anh sẽ cho em một bất ngờ.
– Bất ngờ. Bất ngờ gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi anh.
– Thì em cứ vào nhà đi rồi sẽ biết, đằng nào chẳng mất công sang nhà anh rồi.
Anh không thể đợi thêm được nữa, anh muốn có em ngay lúc này (ảnh minh họa)
Bạn trai năn nỉ mãi cuối cùng tôi cũng mủi lòng, vào nhà mà tôi cứ sợ sợ như sắp có chuyện gì xảy ra không bằng. Anh nhìn tôi cười rất ranh mãnh và không quên nháy mắt tôi. Ngồi đợi anh một lúc, anh ở trong phòng ra với bộ trang phục hoàn toàn mới lạ. Tôi sững sờ, không hiểu anh muốn gì nữa. Anh lại cười với tôi và bảo tôi nhắm mắt lại đi theo anh. Nắm tay, đi theo anh tôi nghĩ hay anh lại chuẩn bị một bữa tiệc lãng mạn dành riêng cho hai đứa tôi. Anh là người đàn ông ga lăng và lãng mạn. Khi anh bảo tôi mở mắt ra. Tôi hoảng hồn khi thấy trước mắt mình là phòng của anh, anh đã dọn dẹp và trải đầy hoa trên giường. Tôi vội vàng hỏi anh:
– Thế này là sao, đừng bảo anh muốn…
– Em rất thông minh đó.
Anh tiến tới ôm lấy tôi và đặt lên tôi một nụ hôn nồng cháy. Linh tính như mách bảo anh sắp làm “c.hu.yệ.n ấ.y” với tôi, tôi vội vàng đẩy anh ngã xuống giường lao ra cửa. Không thể ngờ anh đã khóa cửa và ném chìa khóa đi đâu. Tôi bắt đầu sợ hãi, bắt đầu nghĩ đến những gì sắp diễn ra. Thế rồi anh vội vã bế tôi đặt lên giường mà làm “chu.yệ.n đ.ó” mặc dù tôi đã cố gắng van xin anh, cố gắng đẩy anh ra…nhưng không thể. Anh bảo:
– Anh không thể đợi thêm được nữa, anh muốn có em ngay lúc này. Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
– Nhưng em không muốn thế, em không muốn chồng em khinh thường em không còn trin.h ti.ết.
– Chồng em là anh, thì em phải lo gì nữa.
Chẳng để cho tôi nói thêm câu nào nữa, anh vội vàng làm “chu.yện đ.ó” với tôi. Tôi không thể ngờ rằng, anh bất chấp sự phản đối của tôi mà lấy đi sự trong trắng của người yêu mình. Anh làm “chuy.ện đ.ó” như một kẻ điên đang c.ư.ỡn.g hi.ếp tôi chứ không phải yêu nữa. Tôi sợ anh, tôi ghê tởm anh.
Kể từ hôm đó đến nay cũng đã một tuần. Trong suốt thời gian đó đến giờ tôi luôn sống tron hoảng loạn sợ hãi, ám ảnh chuyện hôm đó. Tôi không biết mình phải làm gì để vượt qua cú sốc này. Tôi sợ, sợ lắm. Chẳng bao giờ tôi nghĩ bạn trai mình lại hèn hạ lừa tôi về nhà anh mà d.ở tr.ò đ.ồi b.ại này. Tôi không ngờ anh lại là con người như thế. Tôi hận và căm giận anh nhiều lắm.
Hình tượng của anh trong tôi giờ đã sụp đổ, anh chẳng còn là người đàn ông tốt bụng, thương chiều người yêu như trước nữa. Giờ đây tôi không biết là mình có nên lấy anh làm chồng nữa không? Mọi thứ về anh trong tôi đã sụp đổ. Nhưng liệu người chồng sau này của tôi dù không phải là anh, liệu anh ấy có khinh thường một kẻ mất trin.h t.iết như tôi không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét